Từ sơ phác đến tác phẩm kiến trúc: Những sơ phác của KTS Renzo Piano
By Bộ môn Kiến trúc dân dụng - 7/2/2018
Renzo Piano, một cây đại thụ trong kiến trúc hiện đại thế
giới, sinh năm 1937 tại Italia, tốt nghiệp KTS tại Đại học Bách khoa
Milan. Ông đã được nhiều giải thưởng quốc tế, nhiều danh hiệu và Huân
chương cao quý của nhiều quốc gia và được tặng giải Pritzker năm 1998.
Renzo Piano bắt đầu nổi tiếng thế giới từ Giải thưởng Cuộc thi thiết
kế Trung tâm văn hóa Pompidon (1977 – Paris) cùng với KTS Richard
Rogers.Từ đấy, danh sách những kiệt tác của ông xuất hiện trên nhiều
quốc gia. Tìm hiểu tư tưởng sáng tác của ông là mối quan tâm của giới
KTS thế giới, nhất là những KTS trẻ. Những sơ phác của ông về những công
trình cho ta nhiều bài học bổ ích.
Trung tâm văn hóa Pompidon của Renzo Piano và Richard Rogers đã đưa
kiến trúc hiện đại thế giới tiến lên một bước với những điều mới lạ về
nghệ thuật kiến trúc, về hệ thống kết cấu, về kỹ thuật xây dựng, về quan
điểm thẩm mỹ mới… Lần đầu tiên người ta thấy một công trình văn hóa có
hình thức giống một nhà máy hóa chất đặt ngay giữa thủ đô Paris với
những đường ống chằng chịt; một công trình như đang xây dựng dở dang với
hệ thống dàn giáo thép ngang, dọc, chéo trước mặt nhà (đó là hệ thống
kết cấu đã được đưa ra ngoài mặt nhà để ở bên trong có không gian rộng,
không vướng cột). Như vậy, hệ thống kỹ thuật xây dựng lắp ghép rất mới:
Về thẩm mỹ thì lần đầu tiên người ta thấy một thang cuốn chạy chéo trước
mặt công trình từ trái sang phải, với một lồng kính trong suốt, có thể
thấy dòng khách tham quan với quần áo đầy màu sắc di chuyển trong thang
như thể một “dòng máu” lưu thông trên “cơ thể” công trình – Ngôi nhà
đang sống, đang hoạt động, không hề tĩnh lặng như những công trình kiến
trúc khác ở xung quanh. Trung tâm văn hóa vẫn có dạng chung là một khối
chữ nhật vuông vắn theo thông lệ của chủ nghĩa công năng nhưng đã được
thực hiện với công nghệ cao đột xuất trong thời điểm đó, do đó người ta
bảo rằng: Trung tâm văn hóa Georges Pompidoulà đứa con cuối cùng của chủ
nghĩa công năng và cũng là đứa con đầu tiên của High – tech (công nghệ
cao).
Hình số 1 là sơ phác mặt đứng công trình, ở đây ta nhận thấy trước
hết số gian (bước cột) và số tầng là đúng với hiện thực sau này, số
lượng ô chéo chữ thập cũng chính xác. Đặc điểm quan trọng nhất trong mặt
đứng là thang cuốn chéo góc từ trái sang phải, đây là “linh hồn” của
công trình, thang cuốn chuyển động, dòng người luôn luân chuyển. Hình số
2 là thực tế đã xây dựng.
Hình số 3 là sơ phác mặt cắt công trình và Hình số 4 là sơ phác phối
cảnh mặt đứng công trình. Những sơ phác của Renzo Piano đã đưa ra chính
xác những tư tưởng sáng tạo của ông về cấu trúc và hình ảnh phối cảnh
của công trình sau này. Những sơ phác này thường có ghi sơ bộ kích thước
chính, nhiều ghi chú nói lên ý đồ của tác giả và ông có thói quen ký
tên vắn tắt vào bản sơ phác.
Năm 1982 – 1984, Renzo Piano làm Nhà triển lãm di động IBM Italia.
Nhà triển lãm như một con sâu dài 48m, rộng 12m, cao 6m, trong có các
không gian trưng bày, không gian trình diễn nghệ thuật, không gian vui
chơi nhẹ cùng đầy đủ các dịch vụ cần thiết (Hình 5, 6, 7, 8). Trong 3
năm “con sâu triển lãm” đã “bò” đến 20 thành phố của các nước châu Âu.Ở
đây Renzo Piano đã học tập ở thiên nhiên để tạo nên công trình này với
tính chất thích dụng và cũng đầy nghệ thuật.
Để kỷ niệm 500 năm ngày Christopher Colombus khám phá ra châu Mỹ, một
triển lãm quốc tế đã được tổ chức năm 1992 tại Genova (Italia). Renzo
Piano đã chuyển các bến tàu cũ thành cửa hàng, nhà hàng, bảo tàng, thành
một điểm du lịch lớn thu hút rất nhiều du khách. Ông sử dụng sao chép
kết cấu cần cẩu, dây treo của các tàu biển, gợi nhắc người xem nhớ đến
các cẩu tải trên sàn tàu chở hàng trong quá khứ. Một mảng mái lều bao
khắp khu vực cầu cảng đã làm hồi sinh khu cầu cảng cũ vốn đã bị bom
trong chiến tranh II với các không gian giải trí vui chơi, hội họp,
triển lãm, hòa nhạc, sân khấu và cả không gian trượt băng (Hình 9, 10).
Năm 1988 – 1994, Renzo Piano thiết kế Cảng hàng không Kansai trên một
hòn đảo nhân tạo của Nhật Bản ở vịnh Osaka. Một nét vẽ tài hoa đã tạo
nên bộ mái đồ sộ cho ga hàng không với hệ dàn thép kiên cố chịu được các
trận động đất mạnh ở khu vực này (Hình 11,12).
Năm 1998, ông thực hiện Trung tâm văn hóa Jean-Marie-Tjibaou xây dựng
tại Nouméa, New Caledonia. Đây là một kiệt tác, là một Trung tâm văn
hóa có hình thức kỳ lạ chưa từng có, rất hoành tráng nhưng cũng rất thơ
mộng (Hình 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21).
Đảo quốc Tân Caledoni ở Nam Thái Bình Dương vốn là thuộc địa của
Pháp. Trong xu thế toàn cầu hóa, các nước thuộc địa nhỏ và nghèo mong
muốn giữ được bản sắc dân tộc, cho nên sau khi được tách khỏi Pháp họ
mong muốn Trung tâm văn hóa này mang màu sắc của họ. Renzo Piano đã sử
dụng ngôi nhà truyền thống, bản sắc của thổ dân Kanak, những ngôi nhà
lều kiểu cánh buồm tròn cao mọc hai bên đường, tụ lại thành một xóm trên
một bán đảo nhỏ cách thủ đô Nouméa của Tân Caledonia 10km về phía Tây
Bắc với tổng diện tích 7.650m2. Các ngôi nhà lều này được nối với nhau
bằng hànhlang mái lợp kính đục tạo nên hình ảnh đường làng truyền thống
là không gian giao lưu gặp gỡ quen thuộc của người Kanak.
Hình 13 là từ biển nhìn vào, hình 14 mô tả vị trí 10 công trình bằng
gỗ có mặt bằng hình tròn to, nhỏ khác nhau, bố trí theo một đường hình
cung hướng ra biển. Hình 15 diễn đạt bằng nét sơ phác hướng của 10 công
trình nhìn ra một điểm ở ngoài biển, hình 16 là sơ phác mặt cắt một công
trình. Trung tâm văn hóa này đã từ bỏ những hình thức thông thường ở
châu Âu mà lấy một hình thức nhà như những cánh buồm bằng gỗ cao vút lên
trời.Mười “cánh buồm” này ẩn hiện trong môi trường tự nhiên trên đảo.
Mười khối nhà chia làm 3 nhóm bao gồm sảnh đón tiếp, các phòng triển
lãm, phòng chiếu phim, phòng dành cho các lớp học về văn hóa bản địa,
các quán giải khát… Các “cánh buồm” này được cấu tạo rất chắc chắn để có
thể chịu đựng được những cơn bão có sức gió trên 240km/h.
Hình 17 với sơ phác mặt cắt một cánh buồm kỹ hơn với lưng quay ra
hướng gió, với mặt trời chiếu vào mái, với chi tiết cấu tạo của các
thanh gỗ ghép dựng đứng. Ở đây, ta thấy trong sơ phác có cả dự kiến kích
thước khoảng cách các thanh gỗ đứng, kích thước tầng hầm và nhiều ghi
chú khác.Cuối cùng có cả chữ ký của tác giả. Hình 18 là ảnh chụp lưng
của các “cánh buồm” nhà lều với một số tượng gỗ của dân bản xứ trong
vườn. Hình 19 là sơ phác mối quan hệ giữa hệ thống công trình với biển ở
bên trái (tức là sau lung công trình) và bên phải là cây cối. Hình 20
là sơ phác một cụm 3 công trình “cánh buồm” và Hình 21 là ảnh toàn bộ
Trung tâm văn hóa Tjibaou nhìn từ biển vào.
Những sơ phác của Renzo Piano về Trung tâm văn hóa này cho ta thấy
ông đã dứt bỏ mọi hình khối quen thuộc của kiến trúc phương Tây, tìm
hình thức mới mẻ phù hợp với nơi chốn có rừng, có biển, xây dựng bằng
vật liệu tại chỗ là gỗ với một quy hoạch trải dài trên một đường cong
nhẹ.
Năm 2000, The Shard, tòa nhà cao nhất Tây Âu, một biểu tượng của
thành phố London hiện đại đã hoàn thành. Tòa tháp này cao 310m. Renzo
Piano nói ý định của ông là biến tòa nhà thành “tấm gương của London”
cho nên ông đã sử dụng 11.000 tấm kính để tạo nên vẻ rực rỡ lung linh
phản chiếu mọi tia sáng mặt trời. Hiện nay, The Shard được sử dụng như
một tổ hợp văn phòng, giải trí, triển lãm. Từ sơ phác ban đầu (hình 22)
với dự kiến phân đoạn trên tháp, đến sơ phác ở hình 23 với hướng đi của
mặt trời, cuối cùng là một sơ phác mặt cắt (hình 24) có phân đoạn hệ
thống thang máy: 3 khối thang máy lên đến nửa chiều cao tháp rồi tiếp
tục 3 khối thang máy khác đi lên các tầng ở ba độ cao khác nhau. Tầng
trệt, tầng hầm cũng được vẽ ra với những ghi chú cùng chữ ký của tác
giả. Hình 25 là ảnh công trình The Shard, một biểu tượng mới của thủ đô
London, Vương quốc Anh.
Trong thời gian này 1997 – 2000, Renzo Piano làm một tháp khác ở
Rotterdam, Hà Lan. Đó là Tháp truyền thông KPN.Bản sơ phác của ông thật
là đẹp, một khối nghiêng và hai khối thẳng với hai tầng bệ, ngay cả một
trụ chống cho khối nghiêng cũng được thực hiện một cách chính xác như
trong sơ phác (hình 25 và 26).
Renzo Piano đã thiết kế Nhà hát Auditorium ở Roma năm 1994 và năm
2002 nhà hát đã hoàn thành. Tổ hợp gồm 3 công trình như 3 con bọ cánh
cứng hướng vào một sân khấu ngoài trời hai tầng rất hoành tráng. Ba nhà
hát này, lớn nhất 2.800 ghế, cái nhỡ 1.200 ghế, cái nhỏ nhất 700 ghế.
Mấy nét sơ phác của ông xác định các công trình nằm trên mặt đất quanh
một quảng trường ở sâu dưới mặt đất, đây chính là sân khấu ngoài trời
hoành tráng kiểu Hy Lạp ngày xưa (hình 27 và 28).
Năm 2000 – 2001 ông thiết kế và xây dựng Tòa nhà sinh quyển ở Genova
Porto Antico, quê hương ông tại Italia. Đó là một quả cầu bằng thủy tinh
nằm trên một sàn bê tông cốt thép, giữa có một trụ cắm xuống đáy hồ.
Quả cầu có hệ thống khung thép, có một cầu nối với bờ hồ. Bản vẽ sơ phác
của ông rất đơn giản nhưng nêu được toàn bộ tư tưởng sáng tác của ông,
thậm chí có dự kiến cả kích thước quả cầu, độ sâu chôn cọc và cuối cùng
vẫn có chữ ký của tác giả ở bên phải hình vẽ (hình 29, 30).
Năm 2003 ông thiết kế ở L’AQUILA, Italia một thính phòng gọi là
Flat-Pack Auditorium.Quần thể này gồm vài hạng mục công trình hình khối
hộp. Thính phòng, công trình chính, là một hình lập phương đặt nghiêng, 8
hàng ghế khán đài đặt theo một mặt nghiêng của khối lập phương. Các sơ
phác của ông ghi khá đủ những ý kiến dự định về công trình, có cả kích
thước dự kiến, vỏ hai lớp của thính phòng, đèn chiếu sáng vào khu vực
trung tâm thính phòng và cuối cùng không quên ký tên (hình 31, 32, 33)
Năm 2012, ông được mời làm Bảo tàng Astrup Fearnley Museum ở Oslo, Na
Uy. Đây là bảo tàng tranh của họa sĩ biếm họa Na Uy. Các sơ phác của
ông xác định nét chủ đạo là hệ thống hai mái cong lớn bằng bê tông cốt
thép tạo nên một công trình kiến trúc mềm mại trữ tình (hình 34, 35).
Trung tâm bố cục ở đây là một chấm tròn màu đỏ ở giữa nét sơ phác.
Tháng 9/2012, ông thiết kế khu Chung cư Saint Giles ở London (Anh
quốc). Khu này toàn là nhà hình hộp rất bình thường nhưng cái khác
thường ở đây là các mặt nhà là những tấm tường màu sắc khác nhau được ốp
vào tạo nên một quần thể sinh động. Hình sơ phác màu của ông với những
ghi chú về khoảng cách các bức tường mặt đứng và cũng không quên một chữ
ký (hình 36, 37).
Năm 2013, bản sơ phác Bảo tàng khoa học MUSE ở Triento, Italia cho ta
thấy một dãy mái tạo thành một chuỗi nhấp nhô hài hòa với địa hình đồi
núi xung quanh.Trung tâm của bố cục được ông vẽ bằng một xoáy ốc theo
đường lên (hình 38, 39).
Tháng 7/2013, Renzo Piano làm một Ngôi nhà cực nhỏ đủ tiện nghi có
thể đặt trên nhiều miếng đất có địa hình khác nhau. Bản vẽ sơ phác của
ông tuy nguệch ngoạc nhưng cũng khá kỹ như mái lợp kính độ dốc 48o, vệ
sinh ngoài nhà… (hình 40, 41).
Lâu đài công lý xây dựng ở Paris năm 2017 là một ngôi nhà nhiều tầng
chia thành 4 khối dật cấp được ông sơ phác rất đẹp và rất lãng mạn, khối
nào cũng có hệ thống thang máy (hình 42, 43).
Renzo Piano xây dựng một Bảo tàng kỳ lạ ở Hà Lan dựa theo truyện khoa
học viễn tưởng của Jules Verne “Hai vạn dặm dưới biển”. Ông đã thiết kế
một bảo tàng như một chiếc tàu thủy đắm còn phần đuôi tồn tại trên mặt
nước.Phần đuôi này nằm xiên như một khán đài cho khách tham quan ngồi
xem biểu diễn nghệ thuật. Nét phác họa tài tình của Renzo Piano đã được
hiện thực hóa tạo nên một điểm tham quan hấp dẫn cho du khách từ rất xa
đã trông thấy chiếc tàu thủy đắm này. (hình 44, 45,46)
Qua những sơ phác của Renzo Piano, chúng ta rút ra một số nhận xét để
hiểu cách làm việc của ông, những suy nghĩ của ông về đề tài khi sáng
tác:
- Thường có ghi chú kích thước khái quát;
- Chú thích khá nhiều diễn đạt ý tưởng của tác giả;
- Thường vẽ hình người vào sơ phác để thấy tỉ xích công trình;
- Có mặt trời để xác định hướng nắng;
- Có mũi tên ghi hướng gió;
- Trung tâm bố cục công trình thường vẽ một xoáy ốc;
- Có khi dùng cả bút nét to và bút nét nhỏ vào hình vẽ;
- Có thể dùng màu hoặc điểm màu cho rõ ý định;
- Thường hay có chữ ký vắn tắt vào sơ phác, có khi ghi ngày, tháng.
Renzo Piano có duyên với Việt Nam. Ông đã đến Hà Nội làm việc với
chính quyền thành phố về một dự án quan trọng, đó là thiết kế Nhà hát
Thăng Long đặt tại Hà Nội. Chúng ta chờ đợi công trình này của ông.
PGS.TS Tôn Đại
(Bài đăng trên Tạp chí Kiến trúc số 12-2017)